Má!
Mấy nay, trời chuyển mùa, cơn cảm cúm lại kéo đến khiến cái mũi nghẹt rát rạt, đầu đau như búa bổ, chân tay bủn rủn. Nghĩ bụng, dùng thuốc tây nhiều không tốt nên cầm rổ, đảo quanh nhà hái nắm lá về xông giải cảm.
Từ nhỏ đến lớn, má vẫn nói tôi là cái máy dự báo thời tiết. Bởi gần chuyển trời, tôi đều vật vã với trận cảm cúm hoặc sốt. Cũng bởi vậy, mới thấy tôi hắt hơi, nghẹt nghẹt mũi, má lại cầm rổ đi hái từng loại lá, về xông cho tôi.
Bởi việc hái lá xông đều do má làm, nên giờ, lục lại trí nhớ, ngoài các loại lá: tía tô, lá bưởi, sả, ổi… cũng chẳng thể biết thêm được loại nào. Gọi về, má liền hỏi: “Trong đó chuyển trời hả con? Con kiếm thêm ít củ gừng rửa sạch đập dập dập, lá hương nhu, bạc hà, kinh giới, lá tre nữa là đủ 9 loại. Khi xông cẩn thận nước sôi nghe chưa”.
Ngồi đun nồi nước, sống mũi bỗng cay cay. Ngày trước, chỉ cần ngồi yên trên giường, rồi đợi má gọi: “Bé ơi! Chuẩn bị xông”. Rồi chỉ vài phút sau, má đặt nồi nước giữa phòng, bảo tôi ngồi gần nồi nước rồi má phủ kín tấm chăn lên người: “Lấy cái đũa cả nhẹ nhẹ mở nắp vung ra thôi, cẩn thận nóng nghe con”.
Mùi nước xông thơm ngào ngạt, má đứng bên ngoài vừa chỉnh cái chăn cho vừa vặn, miệng cứ hỏi liên tục: “Tránh cái chân, đừng để trúng nồi nước là bỏng. Nhẹ nhẹ đảo các lớp lá rồi hít mạnh vào, cố chịu nóng một chút nhưng giải cảm”…
Cứ như thế, đến khi nồi nước xông nguội dần, thoát ra khỏi lớp chăn còn vướng mùi hương nhu, sả, gừng, mới thấy má mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cầm khăn sẵn sàng lau mồ hôi cho con gái.
Bê nồi nước xông xuống, bắt con gái ngồi yên trên giường, chỉ phút chốc, má đem vào bát cháo nấu với củ nén (hành tăm), bắt ăn cho bằng hết. Và như một phép nhiệm màu, sổ mũi, đau đầu, nhức mỏi đều dần hết, cơ thể dần phục hồi, khỏe mạnh để đến trường.
Giờ đây, bê nồi nước xông lên, làm theo trình tự mẹ từng làm cho nhưng sao cứ thấy thiếu thiếu. Cầm tấm chăn phủ lên người, kéo tròn nhưng vẫn hụt lên hụt xuống. Cầm chiếc đũa đảo quanh những lớp lá như má từng dặn, nhưng không nghe thấy giọng nói trầm ấm ở phía ngoài. Nước mắt nhỏ từng giọt vào nồi nước xông tỏa hương thơm từ các loại lá.
30 phút, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Là má. Tiếng má ở đầu dây bên kia khiến tôi như nghẹn lại: “Con xông xong chưa, nếu mai mốt còn nghẹt nghẹt thì hái thêm nồi nữa mà xông là khỏi ngay. Nay mưa đầu mùa, hơi đất độc lắm, đi làm thấy mưa thì núp, ngớt mưa hãy về, chứ không cảm lại đó...”.
Gượng cười để má yên tâm nhưng khi buông điện thoại, chỉ muốn bắt xe, về ngay, ôm chặt lấy má để được má vuốt đầu, xông, đánh gió giải cảm.
Từ nhỏ, có lần tôi “xém gặp tử thần” vì bị ho, và từ đó trở đi, những cơn ho đều rất dai dẳng. Bởi vậy, nay, mỗi lần gọi điện vào, nghe thấy tiếng con bị khàn kèm ho là má đứng ngồi không yên: “Đi bác sĩ khám, coi rồi chích thuốc ngay, đừng tự ý mua thuốc ở bên ngoài. Công việc sắp xếp cho hợp lý, còn lo cho sức khỏe nữa”. Rồi chỉ vài ngày sau, má liền bảo anh chị ra thăm, làm sẵn gừng trộn với mật ong, bắt ăn cho bằng hết.
Lấy chồng, bận bịu, hiếm khi được về thăm má, nhưng lúc nào, má cũng bên cạnh. Cứ tối tối má lại hỏi thăm: “Cơm nước chưa con?”. Rồi chỉ cần nghe con nói thèm ăn cá, ăn mực, chỉ vài ngày sau, má liền gọi điện: “Má mới đóng thùng cá xay gởi vô đó. Cá má tự mua, tự xay, con bỏ tủ lạnh rồi chia cho anh chị em nữa, ăn dần, khi nào hết, gọi má làm gởi tiếp”.
Tết đến, không về thăm má được, tôi biết má ngóng. Vậy nhưng, má chỉ bảo: “Má ở ngoài đây ăn Tết cũng vui lắm! Trong năm nếu rảnh thì về thăm má cũng được, không sao đâu”. Con chưa gởi được gì về cho má, vậy mà đến tháng chạp, má đã gởi vào nào là mực khô cho con tiếp khách, mứt quất đặc sản quê nhà hay ít ghẹ để con ăn cho có chất…
Một ngày con lớn, một ngày con khôn/ Một ngày con phải đi xa mẹ/ bước chân vững vàng, khó khăn chẳng màng/ biển rộng trời cao con vẫy vùng… / Này con yêu ơi, con biết không/ Mẹ yêu con, yêu con biết bao/ Hãy cứ đi, mẹ bên con/ Dõi theo từng bước chân…
Lời bài hát “Nhật ký của mẹ” như bóp nghẹt trái tim. Bỗng thấy nhớ má vô cùng! Dù cuộc sống có như thế nào, dù con có khôn lớn, trưởng thành ra sao thì con vẫn là con của má. Dù trên đường đời, mọi người có quay lưng, không ủng hộ thì con vẫn có má vẫn bên con, động viên, dìu dắt con qua bao gian khó trong cuộc đời…
Hoài Tiến