"Tỏ tình" với Kon Tum
Kon Tum, ngày cuối năm. Ngồi một mình bên ly cà phê trên căn gác quen thuộc, lặng lẽ ngắm phố trong mơn man gió xuân the thẩy, vừa đủ để khẽ so vai với cái tiết dịu ngọt của sớm đầu xuân phố núi, cũng vừa đủ để thấy Xuân đang lặng lẽ sang.
Tiết xuân ở nơi này thật ngọt. Nắng nhẹ chan hòa với gió. Đất trời như rộng thêm ra, ngăn ngắt xanh và thăm thẳm sâu như muốn cho cõi người cũng được mở lòng ra vậy. Chứ không như ở đất Bắc cứ sậm sùi gió bấc và mưa lạnh đến tê người. Cũng chẳng giống Xuân phương Nam với cái nắng gay gắt. Nắng ở đây đan từng sợi mỏng giăng trên những vạt dã quỳ đang ngời lên những đóa cuối mùa đầy ngạo nghễ sau những ngày vươn mình khoe sắc tràn trề. Những đóa vàng cứ tung tăng đùa trong gió, trong nắng càng thêm phần lộng lẫy, để mai đây sẽ thay màu áo mới. Nắng dịu dàng đậu nhẹ trên vai thiếu nữ, khẽ đưa tay nới bớt vòng khăn, khẽ thoa lên cho đôi má thêm hồng. Nắng làm ấm đôi bàn tay người công nhân đô thị, chợt nở nụ cười vui cùng thành quả của mình góp phần làm cho phố núi đẹp hơn để đón xuân về.
|
Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể cắt nghĩa được tại sao mình lại “yêu” Kon Tum đến thế. Thành phố yên bình với dòng Đăk Bla chảy qua như một dải lụa hồng trên vai người thiếu nữ trẻ. Con sông chảy ngược độc đáo duy nhất ở Tây Nguyên. Con sông đã đi vào trong bao bài thơ, bao bài hát, đã lấy đi bao thước phim, bao bức hình để có được những khoảnh khắc thật đẹp nơi cửa ngõ thành phố với cây cầu bắc ngang sông, đã trở thành điểm dừng chân đầu tiên của du khách khi đến với Kon Tum. Ở đây ta có những làng trong phố, có cánh đồng, có những bờ tre gốc rạ, có mái nhà rông cao vút, có những nơi để người ta thả hồn vào những nhớ thương, những khắc khoải quê nhà xa ngái, để thấy thật yên bình.
Kon Tum là nơi mà đã một lần đến, một lần thăm thì sẽ nhớ mãi, để rồi lại muốn đến, muốn thăm. Dù là những địa danh nổi tiếng làm nên một Kon Tum trên bản đồ du lịch hay trong lòng người lữ khách một lần bất chợt dừng chân, từ Nhà thờ gỗ, Tòa giám mục, cầu treo, nhà rông Kon Klor cho đến những không gian cà phê bình dị nép mình trong những khu vườn thơm mát, đậm chất Tây Nguyên… thì tất cả đã tạo ra một vóc dáng Kon Tum nhỏ xinh mà lộng lẫy, bình dị mà sang trọng, mềm mại mà vững chãi.
Có gì khác đâu giữa Kon Tum với những phố, những làng trên cao nguyên này. Cũng cái nắng ấy, khát khao, cồn cào ruột gan. Cũng cơn mưa ấy, đến tận cùng khắc khoải. Rồi cũng gió, cũng dốc, cũng bụi cuốn xe qua mịt mù… Thế nhưng dường như cái nét riêng của Kon Tum vẫn luôn phảng phất đâu đây trong những điều tưởng chừng như đã quen, đã cũ. Để cứ ngỡ quen rồi mà thật lạ, lạ rồi hóa quen tự thuở nào.
Kon Tum còn có một cây kơ nia ở làng Kon Rơ Wang trong thành phố. Không nhiều người khách đến Kon Tum biết đến nơi này. Cái giống cây kỳ lạ, cứ thẳng tắp lên thế mà sừng sững đứng một mình tỏa bóng xuống mái nhà rông bên cạnh. Lớp vỏ sần sùi ghi dấu bao thăng trầm, hưng phế của thời gian, như một chứng nhân lặng lẽ cho cuộc đời. Cây như người kể chuyện bằng tâm tưởng, bằng ký ức, bằng hoài cảm về một Kon Tum thị xã xưa, về một Làng Hồ của người Ba Na thuở nào. Bây giờ kơ nia còn ít lắm. Cây ở trong phố như Kon Tum lại càng ít. Thật may mắn khi vẫn còn đây, kơ nia và nhà rông, nét đặc trưng nhất của Tây Nguyên nói chung và Kon Tum nói riêng.
|
Kon Tum, ngày cuối năm. Giọt cà phê dường như cũng chùng lại.
Điện thoại cho người bạn thân hẹn cà phê thì thấy bảo, tranh thủ ngày nghỉ chở con đi mua sắm vài thứ, chứ mai mốt sát ngày nhiều việc lắm, lại chả kịp. Đấy, cả năm trời cứ tưởng là nhiều thời gian, thế mà đến cuối năm lại cứ rộn lên. Việc gì cũng nhanh, cũng gấp. Nhớ chiều hôm qua cô bạn gọi điện hỏi, cơ quan có lịch Tết chưa cho xin một cuốn để biếu mẹ. Mới chạy xuống hỏi, thì ra lịch đã về từ mấy hôm nay rồi. Lấy suất của mình mang cho cô bạn. Dọc đường cứ lẩn thẩn, ngày nào cũng ít nhất một lần viết ngày tháng, thế mà lại chẳng nhớ là đã sắp hết năm, đã phải thay lịch mới. Những tờ lịch mỏng manh là thế, tưởng như vô tri vô giác, nhưng lại để cho ta phải ngẫm nghĩ biết bao điều mỗi khi bóc đi một tờ hay lật sang trang mới. Ba trăm sáu mươi lăm tờ lịch là ba trăm sáu mươi lăm dấu mốc đánh dấu hộ ta những gì đã qua mà chẳng thể nào lấy lại được. Thế nên mới có điều ước lớn nhất trong đời là ước sao thời gian quay trở lại, dù chẳng có hối tiếc điều gì.
Dịp này đi đâu hay tụ bạ cuộc nào cũng khó. Chắc sẽ không còn những hỏi han, chia sẻ Tết này có về quê hay đi đâu không vì dịch Covid-19 quái ác vẫn còn đang hiện hữu. Mong ước một cái Tết đoàn viên, một mùa xuân sum họp của những đứa con xa nhà chắc cũng khó thành.
Thì tôi lại có một mùa xuân nữa với Kon Tum, với tình yêu nơi này mà chẳng thể cắt nghĩa. Và lần này, nhất định tôi sẽ “tỏ tình” cùng em, chẳng ngại ngần, hỡi Kon Tum yêu dấu!
Khôi Nguyễn