Nhìn qua cửa sổ
Tôi có thói quen chẳng giống ai, thích nhìn qua cửa sổ. Nhìn ra con đường nhỏ, nhìn ra khoảnh sân không thuộc về nhà của mình…
Nơi đó, có cây nhãn già nua, có những giỏ lan rừng dần được thuần hóa thành lan nhà khoe sắc, có khoảnh rau nhỏ xinh thỉnh thoảng xuất hiện đôi vợ chồng già. Người thì tìm bắt sâu, người thì vun xới cho gốc rau, vừa làm vừa trò chuyện… sao mà bình yên, đáng yêu, đáng mơ ước đến lạ.
Bên kia cửa sổ, cuộc sống tưởng tĩnh lặng mà hàng ngày cứ âm thầm trôi chảy. Mùa khô, tôi lắng nghe mùi cỏ cây trong hanh hao của trời đất. Mùa mưa, gió thổi từng cơn. Những giọt mưa cứ thế mà rơi, từng giọt, từng giọt khiến cây nhãn già nua như run lên, xào xạc…
Mỗi lần đứng bên cửa sổ, tôi cảm giác nhàn nhã đến lạ kỳ. Mặc cho mùa đi rất vội; mặc cho những thanh âm hối hả của phố phường; mặc cho bao bộn bề, lo toan của cuộc sống, tôi chẳng cần phải vội vàng, chẳng cần suy nghĩ, chỉ trực cảm quyền lực của thiên nhiên là vô tận. Và tôi cứ thế đứng lặng yên mà ngắm.
Cũng qua chiếc cửa sổ be bé ấy, sáng sáng, trưa trưa, chiều chiều, tối tối, tôi lại lắng nghe những âm thanh đời rất thực… Tiếng con trẻ gọi nhau í ới, tiếng người mẹ sáng sáng, tối tối lảnh lót gọi con dậy học bài và cả tiếng chén bát loảng xoảng của gia đình ai đó…
Rồi, ngày lại ngày, mỗi sớm mai, mỗi chiều tà, đàn chim sẻ chẳng biết cãi nhau hay trò chuyện, cứ thế mà véo von trên cây nhãn già. Tiếng chim ấy như tìm kiếm sự sum vầy, khiến cho những người tha hương như tôi thêm nỗi nhớ. Những lúc ấy, tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng chim ca và có liên tưởng rất gần, về những ngày còn ở trong ngôi nhà bé tí và chiếc cửa sổ cũng bé tí…
Từ bé, tôi đã thích nhìn qua khung cửa sổ. Bên cửa sổ với bức tường nứt, khung bảo vệ bằng sắt hoen rỉ ấy là khoảnh đất mà mẹ tôi trồng đủ các loại cây ăn quả. Đến hè, mùi hương quả ngọt, đàn chim sẻ thi nhau gọi bầy, cất tiếng ríu ran.
Qua khung cửa sổ ấy, tuổi thơ của tôi cứ thế mà trôi đi có phần vừa tù túng, vừa lung linh của trí tưởng tượng. Ước mơ của cô bé chưa một lần rời xa làng quê như tôi theo những trang sách vượt qua ô cửa sổ của căn nhà để đến với những câu chuyện, những vùng đất xa lạ…
Lắm lúc, tôi tự hỏi mình, cửa chính quay về tuyến đường lớn, có giàn hoa sử quân tử đáng yêu, có người và xe lại qua, sao không ngắm cho đàng hoàng đĩnh đạc, mà lại ngắm nhìn đời qua chiếc cửa sổ be bé này?
Tự ngẫm, có lẽ tôi thích một cuộc sống tối giản, bình lặng như những gì đang diễn ra qua khung cửa sổ vậy. Cuộc sống ấy là một sự lựa chọn trên tinh thần tri túc – biết đủ là đủ. Và khi lựa chọn sự giản đơn, bình dị, sẽ thoát khỏi những cân phân tính toán, sẽ dành nhiều năng lượng hơn để cảm nhận, để vui vẻ đón nhận và yêu thêm những vẻ đẹp đơn sơ của cuộc sống.
Ngoài cửa sổ, con đường nhỏ, khoảnh vườn nhỏ, cây nhãn già và đàn chim sẻ kia vốn không thuộc về mình… Nhưng, qua khung cửa sổ nhỏ, tôi cảm nhận niềm vui có được cũng chẳng khác gì cảm giác chuyến du lịch nghỉ dưỡng để tìm tới một vùng đất thanh bình nào đó.
Nguyên Phúc