Sáng nay, hai chị em nói chuyện với nhau qua ứng dụng zalo call. Thấy nó lúi húi nhặt rau chuẩn bị cho bữa trưa, chị chợt nói “ước gì giờ được ăn bữa cơm của má nấu ha”. Cơm của má! Nó dừng tay, nghĩ ngợi một chút và thấy nhớ da diết mâm cơm nơi quê nhà.
Điện thoại đổ chuông. Anh bạn là bác sĩ, công tác ở một trung tâm y tế huyện mời đến nhà dự “bữa cơm thân mật”, gọi là mừng Ngày Thầy thuốc Việt Nam. Đây là việc làm được anh duy trì nhiều năm nay.
Hắn đứng trước cánh cổng sắt khép hờ, phủ kín hoa giấy đang độ mãn khai, trông xa cứ như một quầng lửa đỏ, ngập ngừng nửa muốn đẩy cánh cổng bước vào nửa không.
Về đêm và sáng sớm tiết trời lành lạnh, nó thường húng hắng ho. Một sáng người bạn chợt dúi vào tay một thứ. Gì vậy? Nó hỏi. Dầu cù là đó, xức vào cho ấm. Nó ngỡ ngàng. Đã lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy hộp dầu gắn với bao ký ức tuổi thơ không thể nào quên.
Những khi không nhiều bận rộn, tôi lại một mình rong ruổi qua từng con phố, góc làng. Kon Tum, nơi tôi sống sắp tròn bốn thập kỷ, sao đi hoài chưa muốn dừng, chưa thấy mỏi bước chân?!
“Em không về xứ Nẫu đâu anh/Dẫu sóng Quy Nhơn vỗ về thao thức/Em không thể yêu khi mười sáu tuổi/Phượng rực hồng năm tháng ấy còn xa…”. Vô tình mở lại tờ báo cũ, đọc lại thơ mình ở tuổi trăng tròn, trong tôi lại lâng lâng cảm xúc về sắc màu tình yêu thuở học trò, cái thuở tưởng chừng chỉ biết học hành thâu đêm, vậy mà cũng nhấn nhá thơ với thẩn.
Trong nắng ấm ngày xuân, sắc vàng mỏng manh, rực rỡ kiêu sa xen kẽ trong sắc xanh của những chồi non mới nhú ở những cây mai nhiều năm tuổi ven đường khiến mỗi người ngang qua đều ngoái đầu nhìn lại. Không vàng rực những hoa là hoa như ngày Tết, ra Giêng rồi, hoa đã rụng bớt, lá xanh non đã lấm tấm đua chen, nhưng những bông hoa mai nở muộn lại thu hút bao người - có tôi - bởi vẻ đẹp thuận tự nhiên, không cắt gọt, không tô vẽ.
Sau 18 năm được công nhận là đô thị loại III (từ năm 2005), đầu năm 2023, thành phố Kon Tum đã thực sự ghi tên mình vào hệ thống đô thị loại II. Trong niềm hân hoan, vui mừng với những nỗ lực và kết quả đạt được, thành phố Kon Tum cũng tính đường xa để phát triển hài hòa giữa kinh tế, môi trường và xã hội một cách bền vững. Và sau tất cả, mục tiêu cuối cùng hướng đến: Nâng cao đời sống, người dân sống tiện nghi và hạnh phúc hơn.
Vừa thức dậy, tôi vẫn nguyên chiếc áo cộc tay mở cánh cửa phòng bước ra thềm nhà hưởng chút nắng xuân. Mới sớm thôi mà màu vàng của nắng đã tỏa đều khắp không gian. Trong màn sương dịu nhẹ buổi sớm ngày xuân, cảm giác như nắng vắt qua thềm, nắng chiếu thành luồng xiên trên từng mái nhà, từng cành hoa, ngọn cỏ, nắng trải đều dọc theo hàng cây trên phố rồi miên man ra cánh đồng lúa đang mơn mởn xanh thì con gái ngoài xa kia.
Có ai đó từng nói với hắn rằng “người Kon Tum” không nhất thiết phải là người sinh ra tại Kon Tum. Chỉ cần sống ở Kon Tum đủ lâu, yêu Kon Tum đủ sâu, là sẽ thành người Kon Tum mà thôi.
Mặc dù không sinh ra ở Kon Tum nhưng đến nay, tôi đã có 16 năm sinh sống và làm việc tại mảnh đất Bắc Tây Nguyên đầy nắng, gió này. Với tôi, Kon Tum chính là quê hương thứ hai.
Bên cạnh truyền thống đấu tranh cách mạng hào hùng, những nét văn hóa độc đáo riêng có, Kon Tum còn gây ấn tượng với bất cứ ai đặt chân tới đây bởi sự gần gũi, chân thành, mến khách của người dân.
Làng Rek năm nay mùa mưa đến thất thường, cuối năm rồi mà những cơn mưa rừng lúc ào ào như thác đổ, khi rả rích kéo dài làm cho đêm rừng càng thêm ảo não. Ngoài thung Vuk, côn trùng thi nhau hòa tấu bản giao hưởng đồng quê. Thỉnh thoảng trong rừng Sa Ka, một vài con mang tác tác gọi bạn tình làm cho đêm làng Rek càng thêm huyền bí.
Trải qua bao biến thiên của tự nhiên và lịch sử vùng đất “Làng Hồ”, dòng sông Đăk Bla vẫn miệt mài chảy đưa nước về tưới tắm cho ruộng đồng phì nhiêu thành phố Kon Tum và tích nước cho thủy điện Ia Ly để tạo ra nguồn điện, góp phần cho sự phát triển của đất nước hôm nay và mai sau.
Vậy là một mùa Xuân đã đến, ngoài trời gió đã bắt đầu se lạnh, cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa khoe sắc. Tạm gác lại bao trăn trở, tiếc nuối của năm cũ để chào đón mùa Xuân mới. Hy vọng, ước mơ, dự định bắt đầu gửi vào mùa Xuân.
Đã có lúc tôi giận dỗi mà rằng, Tết này sẽ đóng cửa ở trong nhà, không đi đâu cả. Ấy là vì nắng cứ chói chang, nóng muốn tan vàng nứt đá, đi ngoài đường một lúc mắt cứ hoa lên. Ở nhà là phải.
Chiều xuân, vượt qua những cung đường đèo lưng chừng trời, qua những hàng cây đào đậu - hoa xuân của làng - khẳng khiu khoe sắc hồng, tôi về với ngôi làng nằm trong lòng thung. Bên bếp lửa nồng ấm, bên những con người mới đầu rụt rè, ngại ngần mà chuyện trò rồi mới thấy hồn hậu, chân chất, nồng nàn, quý khách vô cùng như xua tan đi cái giá lạnh của vùng cao những những ngày cuối năm.
Nằm giữa đại ngàn Tây Nguyên, huyện Kon Rẫy từ lâu được biết đến là vùng đất sở hữu nhiều cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp, hòa quyện cùng chiều sâu văn hóa truyền thống, lưu giữ những giá trị lịch sử hào hùng. Nơi đây còn là “cái nôi” nuôi dưỡng và phát triển một kho tàng di sản văn hóa phi vật thể phong phú, đa dạng của cộng đồng các DTTS tại chỗ.