Những lời hô hào suông, những khẩu hiệu bóng bẩy không làm cho môi trường sạch hơn, mà thay vào đó, hãy thực hiện những hành động cụ thể, dù là nhỏ nhất.
Khi những đám mây đen nặng nề lặng lẽ đùn lên phía đỉnh núi, thỉnh thoảng có những cơn mưa ào tới báo hiệu mùa mưa đến cũng là lúc bà con đồng bào Xơ Đăng ở các xã Tê Xăng, Măng Ri (huyện Tu Mơ Rông) bước vào vụ cấy. Những thửa ruộng bậc thang xếp chồng lên nhau đã được làm đất, loang loáng nước chờ những khóm mạ non.
Không biết từ bao giờ, cà phê “vỉa hè” đã trở thành thói quen của một bộ phận cư dân “phố núi”. Mỗi buổi sáng, trên đường đi làm, họ sẽ tạt vào bên đường, dành mươi mười lăm phút uống ly cà phê rồi bắt đầu công việc của ngày mới. Lâu dần, trở thành một nét văn hóa dễ thương, điểm chút nhẹ nhàng vào cuộc mưu sinh tất bật.
“Ơ Giàng, xin phù hộ cho mái nhà rông của làng được cao mãi, dân làng làm được nhiều lúa gạo, không xảy ra dịch bệnh, ốm đau”. Lời khấn của già làng vọng về trong tiếng cồng chiêng, báo hiệu bắt đầu lễ mừng nhà rông mới của làng.
Bạn nghĩ sao khi dự lễ phát động hưởng ứng Tháng hành động về an toàn, vệ sinh lao động chủ yếu là cán bộ, công chức, viên chức, trong khi công nhân, người lao động trực tiếp lại vắng bóng?
Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến một ngày chị em tôi chợt nhận ra một điều rằng, mình chưa một lần biết đến ước mơ riêng của má. Sự phát hiện ấy cứ khiến chị em tôi dằn vặt mãi và tự trách bản thân mình sao có thể vô tâm, ích kỷ, chỉ biết ước mơ của mình mà không bao giờ quan tâm đến ước mơ của má.
“Ngày của mẹ” là một ngày đặc biệt để tôn vinh những người mẹ và tình mẹ. Đây cũng là dịp để mỗi người con thể hiện sự biết ơn, công sinh thành và dưỡng dục đối với mẹ của mình. Thế nên, hãy giữ mãi yêu thương để mỗi ngày trôi qua đều là Ngày của mẹ.
Chiều muộn. Mặt trời vẫn hừng hực tỏa từng quầng nắng chói chang xuống núi đồi, thôn xóm. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, báo hiệu những ngày khô hạn còn kéo dài!
Đầu tháng, trăng lưỡi liềm thong dong dạo chơi ở nơi miền nào từ lâu nên cả không gian như chìm trong màn đêm thăm thẳm. Chỉ những vì sao trên bầu trời cao vời vợi kia nhấp nháy, tỏa chút ánh sáng yếu ớt khiến cho đêm ở làng thêm tĩnh mịch.
Mỗi khi kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đến, tôi lại cồn cào nhớ về mùa thi của mình cách đây hơn 20 năm. Một mùa thi đong đầy những kỷ niệm về một thời gian khó với bao cảm xúc bồi hồi, áp lực, căng thẳng xen lẫn niềm vui và cả những nỗi buồn khi phải chia xa trường lớp, bạn bè để bắt đầu một chặng đường mới.
Tiết trời nóng bức, tôi và cô bạn mua 2 ly nước mía để mang vào phố đi bộ ở phường Quyết Thắng (thành phố Kon Tum), dự định vừa đi vừa uống cho mát. Thế nhưng, vừa bước vào phố đi bộ, từ đầu đường, một bác bảo vệ đã chặn chúng tôi lại và nói rất nhỏ nhẹ: “Theo quy định, không được mang ly nhựa, túi nilon vào bên trong phố đi bộ, nếu là ly giấy hoặc cốc giấy thì được. Mình có thể uống hết nước, bỏ ly vào thùng rác hoặc gửi nước lại đây, tí nữa ra lấy”.
Với người đã trải qua những ngày tháng chiến tranh đầy gian khổ, hy sinh, ngày toàn thắng không chỉ là reo mừng, hoan ca, mà còn có những khoảng lặng sâu thẳm.
Tôi gặp già trong một ngày tháng Tư. Cái nắng như đổ lửa, cái mưa như bất chợt xối xả của tháng Tư cao nguyên, cùng với hào khí tháng Tư, ký ức tháng Tư của 48 năm về trước khiến già bồi hồi với bao cảm xúc lắng đọng.
Mỗi lần đến khu tái định cư Tu Thó (xã Tê Xăng, huyện Tu Mơ Rông), tôi đều mang một cảm xúc mới. Lần đầu là niềm hân hoan khi cùng dân làng đón Tết nơi ở mới (2021), lần tiếp theo là được “thở phào” khi Tu Thó vẫn bình yên sau trận bão Noru (2022), còn lần này là sự hào hứng, bất ngờ khi chứng kiến bà con Tu Thó liên kết làm du lịch.