Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng mỗi khi mùa tựu trường đến, tôi vẫn thấy háo hức đến lạ. Sáng nay, nghe chị hàng xóm nhắc cô con gái chuẩn bị sách vở, ký ức mùa tựu trường lại ùa về với bao kỷ niệm khó quên.
Tưởng chừng mùi hương sữa nhè nhẹ cùng cái vị ngọt ngọt của bánh ống chỉ còn trong kí ức, cho đến khi nó bắt gặp tiệm nổ bánh ống be bé của “ông Đông bánh ống” ở làng Kon Tum Kơ Pơng (phường Thắng Lợi, thành phố Kon Tum).
Những ngày qua, câu chuyện hỗ trợ, giúp nhóm người khuyết tật Tự lực 1 ở thôn 5, xã Đoàn Kết, thành phố Kon Tum tiêu thụ các loại chổi nhận được sự quan tâm của mọi người. Ai nấy đều cảm nhận được tinh thần nhiệt huyết, sự tương thân, tương ái; sự đồng cảm, chia khó của người dân trên địa bàn tỉnh.
Lạc quan nhưng không chủ quan. Để được hít thở không khí trong lành ngoài trời thay vì “khóa chặt và đông cứng”, mỗi người trong chúng ta nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy định phòng dịch, thông điệp 5K, đặc biệt là khẩu trang và khoảng cách.
Với nhiều người, đang ở phố mà nghe đến “vùng ven” chắc chắn sẽ không mấy thích thú. Thế nhưng, “vùng ven” thành phố nơi mà nó đang sống luôn đem lại cho nó cảm giác ấm áp như đang được ở quê nhà vậy.
Người dân, dù chưa nắm rõ sẽ được tiêm loại vắc xin nào, tuy nhiên, ai nấy đều phấn khởi cung cấp thông tin theo yêu cầu. Ai cũng mong muốn sớm có vắc xin Covid-19 và mong tốc độ tiêm chủng được đẩy nhanh để phòng dịch bệnh
Nghe tiếng chào vội rồi quay nhanh để theo công việc, tôi mới nhận ra là cô bé hàng xóm cũ. Nhìn cô bé vốn thấp bé nhẹ cân nay kín mít trong bộ đồ chống dịch màu xanh bỗng tròn quay như chú mèo máy Đô Rê Mon thoăn thoắt ngược, xuôi phát xăng, cơm nước thiện nguyện… cho từng người dân từ các tỉnh, thành phía Nam trở về quê ở chốt kiểm soát dịch Sao Mai sao mà thấy ấm lòng.
Nghe cán bộ phổ biến chủ trương kêu gọi bà con trong thôn, trong xã có rau, củ, quả... ủng hộ cho người dân Thành phố Hồ Chí Minh đang gặp khó khăn vì Covid -19, anh liền bàn với chị, sáng sớm mai, vợ chồng mình tranh thủ vào rừng hái măng. Kon Tum đang mùa măng, chịu khó một chút, hái được chút nào đem gửi bà con trong Nam đang gặp khó.
Ký ức của tôi về bà ngoại luôn gắn liền với tấm Bằng Tổ quốc ghi công đặt trên bàn thờ, bên cạnh bức ảnh đen trắng chụp người thanh niên mũi cao, mắt sáng- bác cả của tôi, một liệt sĩ hy sinh trên tuyến đường Hồ Chí Minh- và ngôi mộ gió trên sườn đồi phía sau nhà.
“Thật tình, tôi không biết thứ trái chi chít, tua tủa gai thế kia, cái mùi thì rõ là khó chịu, có gì ngon mà khiến nhiều người chết mê chết mệt”- cô bạn phàn nàn khi theo nó đi thăm vườn sầu riêng. Còn nó thì lại như được trở về thời sinh viên nghèo khó với món xôi sầu riêng trứ danh của cô mình.
Tuần qua, có lẽ sự kiện thời sự nóng nhất, được người dân trong tỉnh quan tâm nhất đó là việc lần đầu tiên tỉnh ta ghi nhận một số ca nhiễm Covid-19 trên địa bàn. Lo lắng là tâm lý chung của nhiều người, nhưng có không ít tỏ ra thái quá tới mức hoang mang, hoảng sợ.
Tôi viết những dòng này mà không thôi nghĩ về doi đất đâm ra từ vệt rừng cao su xanh thẫm, và căn nhà vách bưng ván, mái lợp tôn lụp xụp nằm chót cùng doi đất. Ngôi nhà ấy chỉ cách đường biên, cột mốc mấy trăm mét. Ngồi trong nhà nhìn ra, có thể thấy những khoảnh mì cheo leo sườn núi của… nước láng giềng.
Kẻ ít người nhiều, với tinh thần tương thân tương ái, ai cũng đồng lòng hướng về Thành phố Hồ Chí Minh. Sức lan tỏa của tình thương, lòng nhân ái đã dẫn đường cho những chuyến xe 0 đồng từ phố núi Kon Tum, Gia Lai vượt cả ngàn cây số, xa xôi cách trở lăn bánh đến Thành phố mang tên Bác.
Mỗi lần đến khu tái định cư Tu Thó (xã Tê Xăng, huyện Tu Mơ Rông), tôi đều mang một cảm xúc mới. Lần đầu là niềm hân hoan khi cùng dân làng đón Tết nơi ở mới (2021), lần tiếp theo là được “thở phào” khi Tu Thó vẫn bình yên sau trận bão Noru (2022), còn lần này là sự hào hứng, bất ngờ khi chứng kiến bà con Tu Thó liên kết làm du lịch.