Tôi thường hoài niệm về những ngày tháng đã qua. Không phải vì “đã già”, mà hoài niệm để không thể quên, để thấy cuộc đời này, dẫu còn nhiều khó khăn, nhưng vẫn có những điều tốt đẹp. Và hoài niệm giúp tôi sống ý nghĩa hơn, với chính mình và với đời.
Những ngọn gió ráo khan thổi lồng lộng về xóm núi. Không ngủ được, A Huynh khoác áo ấm xuống bếp. Nó biết, cữ này pa (bố) nó đã dậy, đang nấu nước uống. Vả lại, nó có chuyện muốn bàn với ông.
Đã rất lâu rồi nó mới dạo phố khi đêm về. Những con phố chìm đắm trong tiết trời se lạnh, trong không gian tĩnh lặng của ngày đông khiến lòng nó lâng lâng bao cảm xúc.
Năm nào vào vụ gặt, tôi cũng về đồng đất Đoàn Kết. Về vựa lúa của tỉnh, chỉ nhìn thôi cũng thấy mê. Nhớ ngày mới vào Kon Tum, mỗi lần ngang qua cánh đồng Đoàn Kết lòng lại rưng rưng. Sao mà cảnh giống quê mình thế. Giống từ cánh đồng rộng nhấp nhô những lúa là lúa, giống mùi thơm nồng lúa chín, mùi ngai ngái rơm rạ, đến bữa cơm gạo mới chân chất tình người.
Tỉnh ta đang thực hiện trạng thái xã hội “bình thường mới”, đây chính là lúc người dân cần tuân thủ nghiêm ngặt các quy định về phòng, chống dịch bệnh để có thể sống chung an toàn với Covid-19. Nhưng qua thực tế, nhiều người dân lại tỏ ra khá chủ quan, điều đó là nguy cơ đối với công tác phòng, chống dịch, đặc biệt hiện nay trên thế giới đã xuất hiện thêm biến chủng Omicron lây lan nhanh hơn chủng Delta.
Đứng trên triền dốc, tôi nhìn xuống con đường dẫn lối về nhà rông của làng vừa được trải bê tông. Trong màu xanh ngăn ngắt của trời, trong màu nắng vàng ngọt ngào như mật ong trải đều trên từng mái nhà, từng đám cây bụi nhỏ, từng chiếc lá khô cong giòn như đang cùng bắt tay nhau nhảy theo giai điệu của gió trời.
Năm qua, dịch bệnh Covid-19 đã ảnh hưởng đến cuộc sống của biết bao người. Những ngày cuối năm, dù cũng háo hức, mong chờ đến Tết, nhưng trong sự háo hức, mong chờ ấy vẫn xen lẫn không ít nỗi lo toan.
“Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” không chỉ là khẩu hiệu mà phải là hành động cụ thể của mỗi người trong lời ăn, tiếng nói, cách viết mỗi ngày. Cùng với tiếp nhận những cái mới, cái đẹp thì việc không sử dụng, loại bỏ những yếu tố thiếu chuẩn mực, không phù hợp ảnh hưởng đến sự trong sáng của tiếng Việt, đến văn hóa ngôn ngữ là hết sức cần thiết.
Mỗi sáng thức dậy, trừ những ngày mưa, Hân bắt đầu một ngày của mình bằng việc leo lên tảng đá xám như con voi phủ phục trước điểm trường đón bình minh lên.
Những ngày này, người dân ở khắp các thôn, làng nô nức tham gia Ngày hội Đại đoàn kết toàn dân tộc. Do ảnh hưởng của dịch Covid-19, việc tổ chức Ngày hội Đại đoàn kết toàn dân tộc năm nay phải giới hạn số lượng người dự. Tuy nhiên, mỗi người dân ở các thôn, làng, khu dân cư đều hướng về Ngày hội.
Mỗi năm, cứ đến Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi lại nhớ da diết mái trường làng, nơi gắn bó suốt tuổi thơ, và những thầy, cô giáo đã từng dạy mình. Càng thấy thương nhớ những món quà 20/11 trong sáng nhưng đầy ắp nghĩa tình của tuổi học trò vụng dại.
Đến với thôn Kon Jong, xã Ngọc Réo (huyện Đăk Hà), một trong những thứ khiến tôi không thể quên chính là hương rượu nếp cẩm men lá của bà con dân tộc Xơ Đăng nơi đây.