Tháng Tám về, dáng hình của mùa thu như đã hiện hữu ở đâu đó giữa xóm làng, đồng bãi. Cuộc chia tay mùa hạ bắt đầu khi tán phượng tàn màu hoa rực rỡ, tiếng ve thôi da diết trên những vòm cây cao. Tất cả đã trọn tình gửi gắm, hết mình với những vẻ đẹp, thanh âm gợi nhiều nỗi xuyến xao.
Cầm quả thị bạn đồng nghiệp dúi vội vào tay mà mẹ bỗng thấy lòng như có một làn gió mát dịu ùa vào. Một làn gió tươi mới, ngây ngất mùi của tuổi thơ - thứ mùi hương mộc mạc, dịu dàng nhưng cũng đầy diệu kỳ, đầy lãng đãng…
Vì mọc lan trong rừng, trên rẫy, nên vào mùa mưa, lá sâm dây tốt lắm, hay được các gia đình hái về nấu canh. Cách dùng đơn giản là cả dây sâm được cắt ra, nhặt lá, bỏ cọng. Lá sâm dây nấu canh, làm lẩu…, càng “đặc sản” hơn là lẩu gà lá sâm. Tranh thủ thời gian nông nhàn mùa mưa, lá sâm tưởng như không khó để cắt nhiều...
17 tuổi, nó đã có 7 năm theo bố làm thợ đá, và là một thợ đá lành nghề. Nhưng sáng nay nó sẽ bỏ búa, bỏ mũi dùi, bỏ lại những tảng đá mồ côi trắng xám trên sườn núi để đi học nghề. Xa xóm nghèo nép mình dưới bóng núi, nó ước gì có thể gói lại, bỏ vào trong túi xách, lâu lâu lại hé ra nhìn để đỡ nhớ, để có đủ niềm tin, đủ dũng khí đi trọn những ngày tháng mới.
Nước ta đã từng trải qua “cuộc chiến” phòng chống dịch Covid-19 đầy cam go và đã chiến thắng một phần nhờ vào sự tích cực, chủ động, tự giác của người dân. Và bây giờ, trong tình thế “dầu sôi lửa bỏng”, chúng ta cần phát huy những kết quả đạt được, tiếp tục nêu cao tinh thần tự giác và trách nhiệm để phòng chống dịch Covid-19 được tốt hơn.
Có lẽ đã qua rồi cái thời háo hức với những điều mới lạ, những ồn ào phố xá, hay như lũ bạn thân thường đùa đã “đến tuổi hồi ấy rồi”, hắn thường vẩn vơ nghĩ về những gì đã qua mỗi khi nhìn thấy, nghe thấy điều gì đó mang tính gợi nhớ.
Trong những năm gần đây, thí sinh đã có sự thay đổi trong việc định hướng nghề nghiệp khi đăng ký tham dự kỳ thi tốt nghiệp THPT. Sự phân luồng thể hiện rõ nét qua sự lựa chọn chỉ đăng kí thi để xét tốt nghiệp phần nào cho thấy sự thay đổi trong nhận thức, quan niệm của mỗi học sinh cũng như của mỗi gia đình, toàn xã hội khi xác định năng lực bản thân và nhu cầu lựa chọn nghề nghiệp tương lai.
Lắm khi ông nghĩ, gần nửa thế kỷ trôi qua mà sao những ký ức vẫn vẹn nguyên, tươi mới đến vậy. Ừ, chẳng phải ký ức đó là một phần của lịch sử, là những gian khó, là sự hy sinh, là sự anh dũng kiên cường mà thế hệ cha ông ông, thế hệ ông tiếp nối. Tất cả vẫn luôn được hồi cố, trở đi trở lại trong sâu thẳm tâm hồn để lưu giữ hạnh phúc, để nhớ những ngày khi ông còn rất trẻ. Để khiến ông vững tin hơn, chịu khó sửa soạn bản thân để hoàn thiện mình, để răn dạy cháu con không quên công ơn những người đi trước.
Tháng Bảy là tháng thiêng liêng và thiên nhiên cất lên những vũ khúc giao mùa. Ai bảo tháng Bảy không có khát khao? Tôi xin gửi nhớ thương lên vòm trời rộng, mong sợi nắng chiều mềm mại uốn nét thành thơ. Rồi trong gió, trong mây và trong nắng, nghiêng tai nghe từng tiếng thì thầm của năm tháng, để ru lòng mình giấc ngủ hoài niệm ngày xưa.
Ngày anh tôi đi bộ đội, tôi mới khoảng 3 tuổi nên hầu hết câu chuyện về anh, tôi đều biết qua lời kể của mẹ. Mẹ kể, khi mới 16 tuổi, anh tôi đã viết đơn tình nguyện đi bộ đội. Khi đi khám tuyển, do bị thiếu cân nên anh đã bỏ 2 viên bi sắt vào túi quần.
“Ầu ơ..., ví dầu cầu ván đóng đinh/ Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi/ Khó đi mẹ dắt con đi/ Con đi trường học, mẹ đi trường đời”. Nghe câu “ầu ơ ví dầu” vọng ra từ căn nhà nhỏ ở vùng ven thành phố mà lòng nó da diết nhớ nhung ngày còn bé được bà, được mẹ ru ngủ.
Mấy ngày nay, thông tin về dự thảo nghỉ hè 3 tháng nhận được sự đặc biệt quan tâm của đông đảo phụ huynh, học sinh, giáo viên. Nếu dự thảo được thực hiện, các em học sinh cũng sẽ thoải mái vui chơi trong 3 tháng hè và đón một năm học mới với tinh thần hứng khởi, vui tươi.
Canh chùm ngây ngọt mát, hầu như ai dùng cũng được, cho dù không cần ăn nhiều. Nhiều năm đã qua rồi, bà vẫn nhớ như in từng đứa cháu gái, cháu trai mà bà đã tự tay hái lá chùm ngây khuấy bột chăm ăn thời kỳ “bón” dặm. Cái loài lá nhỏ đơn sơ, vậy mà theo cả đời người.
Hè đến, khi nắng lên, vạn vạn chiếc lá nhỏ cụp lại như những đôi mắt ngủ mơ màng, chiều mát, lá lại mở ra. Đông sang, dù không rụng lá rõ rệt như những loài cây khác, nhưng lá me chuyển vàng, lắc rắc bay. Mưa về, tán cây thoắt cái thay áo mới xanh biêng biếc, điểm hoa vàng. Trong tiếng rì rào của vòm me xanh, tôi thả trôi mình giữa nhịp thở thanh thản của phố xá.
Xuyến chi không nở theo mùa, cũng không cao quý, kiêu sa, rực rỡ như lan, hồng, cúc... Mỗi bông hoa có năm cánh với màu trắng tinh khôi như sắc áo học trò. Thật tuyệt khi ai đó ví von, năm cánh hoa mỏng manh ôm vào lòng hạt nắng vàng mật và đài hoa như bàn tay xanh ngắt khum khum nâng niu đóa hoa bé nhỏ.
Đến với thôn Kon Jong, xã Ngọc Réo (huyện Đăk Hà), một trong những thứ khiến tôi không thể quên chính là hương rượu nếp cẩm men lá của bà con dân tộc Xơ Đăng nơi đây.